Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2012

Bài thơ trong phố lẻ

Tối phố nay trăng lên đầu ngọn cây
Để lại một cung tròn sứt mẻ
Anh lặng lẽ trầm mình trong phố lẻ
Càng về đêm càng đẫm giọt sương sa.

Tối phố xưa... liệu em còn có nhớ
Hay tháng năm bận bịu sống quên rồi?
Ôi, mảnh tình cuối cùng tan vỡ!
Anh theo gió mây trời, em bèo dạt sông trôi...

Đời cứ thế đến già rồi chết
Ta sống thực mà tình như màn kịch
Nghĩa lý ư? Chết nửa trái tim người
Như đám mưa trời tan thành bọt cả thôi.


Những tối xưa, em ơi! Vụt qua khoảnh khắc
Nghe tiếng gió rì rào tha thiết
Mà chúng mình lặng lẽ tựa người câm
Hồn thơ anh vất vưởng giữa không trung.

Những tối... chỉ còn trong tưởng tượng
Phố vẫn đây, bên hồ sóng đưa về
Con người với con người yêu thương và khát vọng!
Bản xô-nát tình anh thả khúc đam mê...

Phạm Ngọc Thái

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét