Thứ Tư, 29 tháng 2, 2012

Đêm mưa tầm tã

Trời giông tố, đời cô đơn bên bóng
Trôi dần dần những tháng năm buồn tênh
Em thế nào rồi: buồn hay vui sướng?
Có nghe giữa làn mưa mông mênh...

Anh nhớ đêm mưa xưa tầm tã
Ở bên hồ hai đứa ôm nhau,
Dù bão giông trái tim sợ gì đâu?
Em vẫn trong mơ mặc mưa rơi xuống đầu.

Áo em ướt, quần em cũng ướt
Máu chảy mạnh trong người rạo rực, xôn xao
Anh ủ cho em trên chiếc ghế đá bên cầu
Giây phút ấy: Trời dẫu sập ta cũng không cần biết tới !


Anh luồn xuống dưới em vén những sợi lông tơ đương rối
Em dang rộng đôi chân ra đón đợi...
Phút giây thiêng sung sướng nhất trên đời
Kỉ niệm này ta nhớ mãi khôn nguôi.Đêm mưa tầm tã

Phạm Ngọc Thái
2008

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét