Người Việt Quốc Gia
Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013
Nỗi buồn chiều thu
Nắng vàng óng ả soi cành lá
Kia vừng mây tím phủ đầu non
Cành thông uống ngã theo chìu gió
Đâu đây vọng lại khúc tiêu buồn
Ta đứng trên đồi nhớ bến mơ
Gió thu lành lạnh dạ bồi hồi
Bến cũ thuyền xưa còn chang chứa
Hoạ khúc tơ lòng gởi mây trôi
Ba mươi năm lẻ đơi lưu lạc
Thu nào chẳn nhớ ánh trăng quê
Nhớ mùa xuân thắm vàng mai cúc
Nhớ mái trường xưa phượng đỏ hè
Khắc khoải
Ba tám năm trôi
Đã khá lâu
Tôi lạc người em đôi mắt nâu
Tháng Tư giông tố….đời đôi ngã
Đứa ở cuối sông, đứa giang đầu.
Một thoáng trong đời, lạc mất nhau
Tận trong thầm kín, ngất niềm đau
Ba tám năm rồi chưa lần gặp
Dáng ấy ngày xưa vẫn đượm màu.
Thưỏ ấy yêu em
Hồn đắm say
Người hỡi, ơi người?
Mây ngàn bay
Em còn đâu đó cõi đời này?.
Những lúc bâng khuâng gợi niềm yêu
Tìm em trong nắng, tìm trong chiều
Lang thang góc bể, trên rừng thẳm
Vẫn chưa gặp lại người tôi yêu!.
Đã khá lâu
Tôi lạc người em đôi mắt nâu
Tháng Tư giông tố….đời đôi ngã
Đứa ở cuối sông, đứa giang đầu.
Một thoáng trong đời, lạc mất nhau
Tận trong thầm kín, ngất niềm đau
Ba tám năm rồi chưa lần gặp
Dáng ấy ngày xưa vẫn đượm màu.
Thưỏ ấy yêu em
Hồn đắm say
Người hỡi, ơi người?
Mây ngàn bay
Em còn đâu đó cõi đời này?.
Những lúc bâng khuâng gợi niềm yêu
Tìm em trong nắng, tìm trong chiều
Lang thang góc bể, trên rừng thẳm
Vẫn chưa gặp lại người tôi yêu!.
Ta lại viết những bài thơ về mưa
Phạm Ngọc Thái

ĐÊM NẰM NGHE MƯA RƠI
Đêm nằm nghe mưa rơi
Trên thềm trời vắng vẻ
Rỏ xuống như hàng lệ
Buồn ơi hay vui ơi?
Mình ra đời từ lúc tóc còn xanh
Nay trông đã mênh mông đầu bạc
Hạnh phúc và đổ nát
Trái tim nào muối xát chẳng xót đau...
Em đầu tiên thơ ngây như trăng sao
Tình cũng trong mát suối
Tình thơ ấy trôi bay và tiếc nuối
Bị bao nhiêu tên, đạn... bắn trọng thương.
Em theo sau, sau nữa
Điệp khúc vui nối tiếp điệp khúc buồn
Trái tim đã hoang tàn
Các em tôi theo nhau đi muôn năm vào: vĩnh biệt!
Đêm nằm nghe mưa rơi
Những điều đơn giản tôi sắp nói ra:
Nếu đời không còn nước mắt
Trái đất sẽ chết khô.
Thì cứ xé lòng anh cho tan tác
Đời cứ xô, cát bụi cứ mênh mông
Chiều lá đổ huy hoàng và hoàng hôn tuấn kiệt
Khúc thơ tình anh vần vũ yêu thương.
Đêm nằm nghe mưa rơi
Trên thềm trời vắng vẻ
Rỏ xuống như hàng lệ
Buồn ơi hay vui ơi?

ĐÊM NẰM NGHE MƯA RƠI
Đêm nằm nghe mưa rơi
Trên thềm trời vắng vẻ
Rỏ xuống như hàng lệ
Buồn ơi hay vui ơi?
Mình ra đời từ lúc tóc còn xanh
Nay trông đã mênh mông đầu bạc
Hạnh phúc và đổ nát
Trái tim nào muối xát chẳng xót đau...
Em đầu tiên thơ ngây như trăng sao
Tình cũng trong mát suối
Tình thơ ấy trôi bay và tiếc nuối
Bị bao nhiêu tên, đạn... bắn trọng thương.
Em theo sau, sau nữa
Điệp khúc vui nối tiếp điệp khúc buồn
Trái tim đã hoang tàn
Các em tôi theo nhau đi muôn năm vào: vĩnh biệt!
Đêm nằm nghe mưa rơi
Những điều đơn giản tôi sắp nói ra:
Nếu đời không còn nước mắt
Trái đất sẽ chết khô.
Thì cứ xé lòng anh cho tan tác
Đời cứ xô, cát bụi cứ mênh mông
Khúc thơ tình anh vần vũ yêu thương.
Đêm nằm nghe mưa rơi
Trên thềm trời vắng vẻ
Rỏ xuống như hàng lệ
Buồn ơi hay vui ơi?

MƯA TRÊN PHỐ LẠNH
Ta lại viết bài thơ về mưa!
Em đừng hỏi sao anh thèm thơ mưa đến thế?
Bởi em ơi, dù mưa bụi hay mưa tầm tã
Đều có hình em trong đó ẩn mình.
Mưa rơi trăm giọt nước trăm tình
Như trái tim anh những ngày ướt át
Thời ấy qua rồi dẫu là ta không khóc
Nên thơ anh dầm trong xáo xác mưa tuôn.
Giờ ở nơi đâu cái bóng nhỏ yêu thương?
Có nghe tiếng bao hạt reo trên phố lạnh
Nhớ những buổi cùng em áo quần ướt đẫm
Mái tóc mềm nhoà giữa mưa rơi.
Ta lại viết bài thơ về mưa!
Em đừng hỏi sao anh thèm thơ mưa đến thế?
Bởi em ơi, dù mưa bụi hay mưa tầm tã
Đều có hình em trong đó ẩn mình.
Mưa rơi trăm giọt nước trăm tình
Như trái tim anh những ngày ướt át
Thời ấy qua rồi dẫu là ta không khóc
Nên thơ anh dầm trong xáo xác mưa tuôn.
Giờ ở nơi đâu cái bóng nhỏ yêu thương?
Có nghe tiếng bao hạt reo trên phố lạnh
Nhớ những buổi cùng em áo quần ướt đẫm
Mái tóc mềm nhoà giữa mưa rơi.
Chùm thơ 4 câu
Phạm Ngọc Thái
TRÔNG NGUYỆT
Đêm trông nguyệt đang truồng trong gió
Con mèo đùa bên cửa vờn trăng
Của phụ nữ em thẹn thùng để ngỏ
Anh bước vào “vùng cấm” hoá thi nhân!
VỚT TRĂNG
Trăng khuya song chếch nghiêng hè rớt
Ta vớt trăng vào cái túi thơ
Suông canh cũng chỉ mình ta thức
Em ngủ bên chồng, có nhớ xưa?
TRÔNG NGUYỆT
Đêm trông nguyệt đang truồng trong gió
Con mèo đùa bên cửa vờn trăng
Của phụ nữ em thẹn thùng để ngỏ
Anh bước vào “vùng cấm” hoá thi nhân!
VỚT TRĂNG
Trăng khuya song chếch nghiêng hè rớt
Ta vớt trăng vào cái túi thơ
Suông canh cũng chỉ mình ta thức
Em ngủ bên chồng, có nhớ xưa?
Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2012
Thơ Phạm Ngọc Thái - Lời bình Anh Trần
Thơ Phạm Ngọc Thái - Lời bình Anh Trần
XEM TRANH BÁN LOÃ THỂ
Tưởng nhớ bài thơ "Tranh loã thể" nổi tiếng của thi nhân Bích Khê
Nàng để hở một vòm trời tuyệt mĩ
Thế giới là đây! Cuộc sống là đây!
Nàng gieo hoa và ý nghĩa loài người
Nhưng cũng đẻ cả chiến tranh và hoà bình
ra từ trong bụng.
Lui xuống dưới nàng một rừng sâu um tùm
che hang động
Lên trên nàng đôi mỏm núi trắng vô biên
Thân thể nàng tràn đầy hương nhụy phấn
Thiếu nữ mặc hở quần: hơn bao lời hoa mĩ phát ngôn!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)