Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2012

Gánh tang bồng

Tôi có người em
Gọi Mỹ Lan *
Thân gái đường xa dặm bước ngàn
Dáng lệch bả vai, đường nặng gánh
Hai thúng Quê Hương
Hai thúng tang…

Em gắng vượt sông
Lội ngược dòng
Đầu mang nặng trĩu khối non sông
Sức tàn hơi kiệt qua kia bến
Công an chờ chực siết tay còng.

Chúng nó, vệ binh của giặc Tàu
Em than tiếng mẹ, chúng nào đau !
Lạnh lùng lôi xốc vào đồn bót
Mặc cho em với nỗi nghẹn ngào...

Ai về

Xin được gởi tặng nỗi niềm đến các gương nữ nhi tranh đấu cho dân tộc được Tự Do Dân Chủ và sự vẹn toàn lãnh thổ.

Ai về Ải Bắc cho xin gởi
Một mối tin yêu
Chút nỗi lòng
Cắm hộ mồ xưa hoa màu tím
Khắc lên thành cổ nỗi chờ trông.

Ai về Hà Nội gởi ước mong
Ai gọi tim ai giục bước lòng

Nước Hồ vẩn đục
Đau lòng Nước
Lắng giúp cho đời
Dãi nước trong.

Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2012

Bài thơ trong phố lẻ

Tối phố nay trăng lên đầu ngọn cây
Để lại một cung tròn sứt mẻ
Anh lặng lẽ trầm mình trong phố lẻ
Càng về đêm càng đẫm giọt sương sa.

Tối phố xưa... liệu em còn có nhớ
Hay tháng năm bận bịu sống quên rồi?
Ôi, mảnh tình cuối cùng tan vỡ!
Anh theo gió mây trời, em bèo dạt sông trôi...

Đời cứ thế đến già rồi chết
Ta sống thực mà tình như màn kịch
Nghĩa lý ư? Chết nửa trái tim người
Như đám mưa trời tan thành bọt cả thôi.

Thêm yêu thành phố quê mình khi đã vào đêm

Những chiều tắt sương đầm trên phố
Hàng cây ru ngủ đám chim muông
Anh không còn cùng em như dạo đó
Tiếng hồ xưa buồn than thở trong đêm.

Khắp nẻo đường vương vào bóng tối
Hương khuya lan toả cõi trời xa
Nhớ dáng em vẫn khoả mình nằm lộng lẫy
Như làn mây nõn nà cởi xiêm áo bên ta.

Người đàn bà không năm tháng

Bảng lảng thu bay một đêm sương lạnh
Bên Tây Hồ hồn anh đẫm yêu thương
Người đàn bà tháng năm không gặp lại
Gió hắt hiu sầu vương khắp nẻo đường...

Ta ôm một mảnh tình trống rỗng
Sống như người hờ giữa hư không
Bao thời gian cùng nàng ân ái
Chẳng bài ca nào có thể tuyệt hơn!

Cuộc đời, tâm hồn, tinh thần, lý trí ta
Sống trong nàng hồi sinh và phát triển!
Nàng đứng trên đài cao hơn
các nguyên thủ quốc gia
Trái tim đưa lương tri và phẩm giá hài hoà.

Viết trong đêm Noel

Trái tim anh mưa tạnh, sóng lặng rồi
Dẫu nhớ nhung lòng chỉ hơi man mác
Em ngủ bên chồng chắc cũng đã yên bề ngon giấc
Tình chúng mình chấm hết, thế là xong.

Những đêm yêu thành cổ tích, phải không em?
Ôi cái thời không chiếu, không màn bên trăng gió
Đời thiếu nữ em trôi hoá câu vọng cổ
Anh cũng chỉ ru anh trong bóng lạnh khuya về.

Đàn bà đẹp nhất là khi đèn đã tắt

Bi kịch đằng sau hạnh phúc đó, em ơi!
Dầu biết thế nhưng đã chót yêu rồi
Ta gặp nhau chỉ trong chốc lát
Giữa đêm tối anh lần vào em thăm thiên thai...

Khi tắt đèn da em là ánh sáng để anh soi
Mọi khe ngách trên em... anh đều tìm đến đó
Mặc cho mưa gió đầy trời
Cũng chẳng bằng tình ta ngất ngây.

Dù mai nỗi nhớ thương dầy vò anh đau khổ
Thì đêm nay, em ạ! Cứ đắm say...
Mọi phiền não trên đời này quên hết
Lòng cứ yêu, hạnh phúc cứ tràn đầy.